" Đừng đứng một chỗ rồi sợhãi – Cứ đi sẽ có đường – Never Stop Action "

Dị ứng (Allergies)

Filed under: Mẹo Vặt Y Khoa — tonyfan @

Cẩm nang mẹo vặt y khoa thực dụng – nhiều tác giả

Dị ứng (Allergies)

Dị ứng là phản ứng của cơ thể khi bị ảnh hưởng của thời tiết, hoặc những chất lạ xâm nhập từ bên ngoài. Các hiện tượng như nghẹt mũi, sổ mũi, mắt bị ngứa và chảy nước mắt, buồng phổi có cảm giác nóng ran, co thắt… đều là triệu chứng của dị ứng.

Dị ứng bắt nguồn từ 3 nguyên nhân: sự tiếp xúc, thức ăn và những bụi bặm trong không khí. Bạn thường bị nghẹt mũi, sổ mũi vào mùa xuân, khi có nhiều phấn hoa trong không khí; hoặc khi ăn quá nhiều tôm, cua… Phổ biến nhất là dị ứng do bụi bặm trong không khí.

Bác sĩ Thomas, Trưởng khoa Dị ứng và Miễn dịch Trung tâm y khoa Đại học Virginia nhận định như sau: “Không khí trong nhà thường chứa rất nhiều bụi bặm đủ loại, và loại dễ gây dị ứng nhất là những vi sinh vật nhỏ li ti bay theo bụi bặm trong không khí”.

Những vi sinh vật này chỉ có thể nhìn thấy qua kính hiển vi, có hình thù tương tự như con nhện hoặc con bọ chét. Tự chúng không tạo ra dị ứng. Chính các chất tiết ra từ cơ thể chúng còn vướng lại trên bàn ghế, nệm, thảm… và xác chết của chúng mới là nguyên nhân chính tạo nên dị ứng.

Ngoài ra, những bụi bặm bay trong nhà có thể chứa phấn của các loại nấm li ti, những phân tử phát ra từ da, lông chó, mèo nuôi trong nhà… Nếu là người mẫn cảm, bạn sẽ rất dễ bị hắt hơi và hắt hơi liên tục khi hít phải chúng.

Các phương pháp dưới đây có thể giúp bạn chữa trị và phòng ngừa các triệu chứng của dị ứng.

Dùng đúng loại thuốc

Một người không quen với các tên thuốc có thể mua lầm loại thuốc không trị được triệu chứng dị ứng của mình. Có người đứng hàng giờ trước những tên thuốc, cuối cùng cũng không chọn được loại thích hợp. Những hướng dẫn sau có thể giúp bạn ít nhiều trong những lúc phân vân này.

– Bị dị ứng vì thức ăn (tôm, cua, thịt bò…): Dùng Cloro-trimeton là hữu hiệu nhất. Thuốc này bán không cần đơn, có 3 loại từ nhẹ đến nặng là 4 mg, 8 mg, 12 mg. Bạn nên bắt đầu từ loại nhẹ trước và tăng lên nếu cần.

– Bị nghẹt mũi, bạn có thể tìm loại thuốc có đề chữ NASAL DECONGESTANT. Loại thuốc uống tốt hơn là thuốc nhỏ mũi. Loại nhỏ hoặc xịt thường làm hết nghẹt mũi ngay, nhưng nếu dùng quá 3 ngày sẽ làm mũi sưng lên và nghẹt hơn trước.

– Bị sổ mũi, chảy nước mũi: Nên dùng loại có đề chữ ANTIHISTAMINE. Loại thuốc này chặn đứng sự bài tiết nước mũi, nhưng thường gây ra buồn ngủ.

Nhìn chung, các loại thuốc bán không cần đơn như Dimetapp, Sudafed Plus… hoặc các thuốc đề chữ Cold-Pills, Cold-Capsules với hàng chữ Nasal Decongestant và Antihistamine đều rất hiệu quả trong việc chữa các triệu chứng hắt hơi, sổ mũi, nghẹt mũi, ngứa mắt, chảy nước mắt… Tuy các thuốc này bán không cần đơn, nhưng nếu bạn đang có bệnh và đang uống thuốc do bác sĩ cho, nên hỏi bác sĩ của mình trước khi dùng chúng. Nhớ đọc kỹ nhãn hiệu trước khi dùng.

Dùng máy lạnh hoặc máy lọc không khí

Máy lạnh hoặc máy làm khô (air de humidifier) có thể giảm bớt độ ẩm của không khí trong nhà bạn, giúp hạn chế sự sinh sản của các vi sinh vật.

Máy lọc không khí (air cleaner) cũng là một thiết bị tốt nếu bạn thường bị dị ứng. Máy này có thể hút các vi sinh vật trong không khí, giữ lại trong máy và nhả ra không khí trong lành.

Máy lọc không khí thường được bán tại các cửa hàng máy móc gia dụng hoặc các cửa hàng bán vật liệu xây cất.

Tấn công các nơi sinh sản của vi sinh vật

Các nơi có độ ẩm cao như phòng tắm, nhà hầm… rất thuận lợi cho sự sinh sản của các vi sinh vật và nấm mốc gây dị ứng. Bạn có thể diệt các ổ sinh sản này với các loại thuốc xịt nấm mốc (fungicide) có bán ở các tiệm thuốc tây.

Thuốc tẩy quần áo Clorox có thể được dùng như một loại thuốc sát trùng. Pha chất này với nước, dùng giẻ lau các tường, vách, vật dụng ở nơi có độ ẩm cao, lau lại bằng nước thường sau 5 phút.

Không cho chó, mèo vào nhà

Bác sĩ Richard P. thuộc Đại học Y khoa tiểu bang NJ (Mỹ) cho biết, trong 1 tuần, chó mèo của bạn chỉ cần đi qua căn phòng một lần, căn phòng đó có thể gây dị ứng cho bạn trong một tuần lễ sau đó. Biện pháp tốt nhất là đừng nuôi chó mèo; nếu đã lỡ nuôi, đừng để chúng vào phòng, nhất là phòng ngủ của bạn.

Mang khẩu trang khi tiếp xúc với bụi bặm

Khẩu trang là một miếng vải nhỏ hoặc giấy xốp che trước mũi, dùng để tránh bụi bặm. Những người làm nghề phải tiếp xúc nhiều với bụi bặm nguy hiểm như bác sĩ, thợ sơn, thợ móng tay… thường dùng loại này.

Nếu bạn đang bị dị ứng mà phải dọn dẹp nhà kho, phải hút bụi thảm… bạn bắt buộc phải dùng khẩu trang nếu không muốn chứng dị ứng của mình trở nên trầm trọng hơn.

Nệm, thảm là chỗ tập trung bụi bặm

Các ghế nệm, giường nệm, là chỗ tập trung của các vi sinh gây dị ứng. Nếu bạn bị một chứng dị ứng dai dẳng kéo dài nhiều ngày, có thể là do giường ngủ có quá nhiều bụi. Việc dùng plastic bao nệm lại có thể giúp bạn mau khỏi bệnh hơn.

Tốt nhất bạn không nên dùng thảm lót nhà; nên lót gạch, vinyl hoặc dùng những miếng thảm nhỏ có thể giặt thường xuyên.

Các vật dụng trong phòng ngủ

Các vật dụng có thể giữ bụi bặm và vi sinh như chăn, gối, tấm lót dưới lớp ra trải giường, tấm phủ trên ra trải giường… đều nên được giặt thường xuyên bằng nước nóng và xà phòng. Nếu bạn đang bị dị ứng, việc giặt những vật này có thể giúp bệnh mau lành hơn rất nhiều.

Mẹo vặt:

– Mỗi ngày uống 200 mg-300 mg chất Niacin (bày bán chung với các sinh tố trong nhà thuốc tây). Các triệu chứng dị ứng sẽ giảm đi thấy rất rõ. Nên uống trước khi đi ngủ.

– Dị ứng với mì chính: Nhiều người sau khi ra quán ăn một tô phở, một tô hủ tíu… thì cảm thấy mệt ở cổ, chóng mặt, bần thần, hoặc khát nước cả ngày hôm đó… Đó là tình trạng dị ứng với mì chính. Hãy uống 50 mg-100 mg sinh tố B6 (không nên dùng thường xuyên liều lượng này vì có thể sinh biến chứng).

– Trước khi đi ngủ khoảng 30 phút, uống một viên sinh tố B5 loại 150 mg để không bị nghẹt mũi khi nằm ngủ, đồng thời xoa dịu được các triệu chứng dị ứng khác. Thuốc này tuyệt đối an toàn, có thể dùng mỗi ngày (không tạo biến chứng khi dùng nhiều hoặc dùng thường xuyên).

Gánh xiếc

Filed under: Truyện ngắn — tonyfan @

Khuyết Danh

Có lần khi tôi còn là một thiếu niên, cha tôi và tôi đứng xếp hàng để mua vé vào xem xiếc. Cuối cùng chỉ còn một gia đình đứng sắp hàng giữa chúng tôi và quầy bán vé. Gia đình này đã gây cho tôi một ấn tượng sâu sắc. Gia đình đó có 8 đứa con, tất cả có lẽ đều dưới 12 tuổi. ta có thể nói là họ không có nhiều tiền. Quần áo của họ không phải thuộc loại đắt tiền, nhưng sạch sẽ. Bọn trẻ ngoan ngoãn, tất cả đều đứng xếp hàng phía sau bố mẹ chúng, từng hai đứa một, nắm tay nhau. Chúng nói một cách liếng thoắng về các chú hề, những con voi và những tiết mục khác mà chúng sẽ xem đêm đó. Người ta có thể có cảm giác là trước đó chúng chưa được đi xem xiếc bao giờ. Việc được đi xem xiếc có vẻ như là một nét nổi bật nhất trong cuộc đời trẻ thơ của chúng.

Người cha và người mẹ đứng ở đằng đầu lũ trẻ này trông hết sức hãnh diện. Người mẹ nắm tay chồng mình, ngước nhìn ông như muốn nói:”Anh là hiệp sĩ của em trong bộ áo giáp sáng loáng”. Ông ấy mỉm cười và ấm lòng với niềm tự hào, ông nhìn bà như muốn trả lời:”Em đã nói đúng”.

Cô bán vé hỏi người cha muốn mua bao nhiêu vé. Ông hãnh diện trả lời:”Làm ơn bán cho tôi 8 vé trẻ em và 2 vé người lớn để tôi có thể đem cả gia đìnhvào xem xiếc”.

Cô bán vé nói giá tiền.

Bà vợ rút bàn tay của mình ra khỏi bàn tay ông, đầu bà cuối xuống, môi người đàn ông này bắt đầu run run. Người cha nghiêng người hơi sát hơn vào quầy bán vé một chút và hỏi:”Cô nói bao nhiêu tiền?”.

Cô bán vé nhắc lại giá tiền.

Người đàn ông này không có đủ tiền.

Ông phải quay lại để nói với 8 đứa con ông rằng ông không có đủ tiền để đưa chúng vào xem xiếc chăng?

Nhìn thấy việc đang diễn ra, cha tôi đút tay vào túi quần của ông rút ra một tờ 20 đola và đánh rơi tờ giấy bạc xuống đất. (Chúng tôi thật sự chẳng giàu có gì!)Cha tôi cúi xuống, nhặt tờ giấy bạc lên, vỗ vào vai người đàn ông và nói:”Xin lỗi ông, tờ giấy bạc này ở túi ông rơi ra.”

Người đàn ông biết việc gì đang xảy ra. Ông ấy không xin của bố thí nhưng chắc chắn là trân trọng sự giúp đỡ này trong một tình huống tuyệt vọng, đau lòng và bối rối. Ông ấy nhìn thẳng vào mắt cha tôi, nắm lấy tay cha tôi trong cả hai bàn tay của ông ấy, siết chặt vào tờ 20 đola và môi ông run run cùng với lệ tuôn trào trên má, ông ấy nói:”cảm ơn, cảm ơn ông. Số tiền này thực sự rất có ý nghĩa đối với tôi và gia đình tôi”

Cha tôi cùng với tôi trở ra xe và lái xe về nhà. Đêm đó chúng tôi không vào xem xiếc, nhưng không phải chúng tôi không vào xem vì không có tiền.

Gai của hoa hồng

Filed under: Truyện ngắn — tonyfan @

Khuyết Danh

“Ông đúng là ông già khó chịu!”, Becky nói với ông già khi cô đi ra khỏi phòng bệnh của ông ta ở bệnh viện nhân đạo, nơi mà cô đã làm việc hơn một năm nay.

Bệnh nhân mới này ở đây được khoảng hai tuần và ông ta làm cho cuộc sống của tất cả các y tá trở thành địa ngục. Ông ta chửi rủa, quát, đá tất cả những ai lại gần ông ta. Đó là còn chưa kể việc ông ta cố tình đổ thừa ăn ra giường để y tá phải đến dọn, và để ông ta có thể nguyền rủa thêm. Becky không nghĩ là ông ta có người thân vì chẳng có ai đến thăm ông, ít nhất là trong khoảng thời gian cô phải chăm sóc ông ta.

Một hôm, một tổ chức phụ nữ đến thăm bệnh viện. Họ hát và đem hoa hồng đến, tặng mỗi bệnh nhân một bông hoa đỏ thắm. Ông già khó tính nhìn bông hoa được cắm tử tế trong lọ thủy tinh trên bàn, lấy mu bàn tay gạt cái lọ. Cái lọ rơi xuống, vỡ tan tành. Mọi người chỉ đứng nhìn ông ta vẻ kỳ lạ. Ông trở mình quay mặt vào tường xoay lưng lại những người từ tổ chức phụ nữ đến thăm. Một người bắt đầu dọn những mảnh vụn của cái lọ. Becky nhặt bông hoa lên, cắm nó vào một cái cốc nhựa và đặt lên tủ đầu giường của bệnh nhân già kia.

Khi người của tổ chức phụ nữ đã đi về, Becky quay lại phòng ông bệnh nhân khó chịu, cầm bông hoa hồng và ngắt từng cánh một, ném vào thùng rác bên cạnh. Ông già nhìn thẳng cô y tá, cho đến khi cô ngắt đến cánh cuối cùng. Còn lại cuống hoa, cô cắm trả lại cốc nhựa. Vừa khi cô định quay đi thì ông bệnh nhân già làu bàu:

– Sao cô lại làm thế?

– Tôi chỉ muốn ông thấy những gì ông đã làm? – Becky đáp – Ông đã phá vỡ những mối quan tâm của chúng tôi với ông như là ngắt bỏ từng cánh hoa một, kể từ khi ông đến đây.

Rồi Becky đi ra.

Sáng hôm sau, khi đến bệnh viện thì các bác sĩ bảo Becky đến dọn phòng ông bệnh nhân già. Ông đã mất vào đêm hôm trước. Khi Becky thu khăn trải giường đi giặt, cô nhìn thấy bông hoa hồng vẫn còn nguyên vẹn trong cái cốc nhựa. Những cánh hoa đã được đính vào cuống hoa bằng băng dính một cách vụng về.

Becky cũng thấy ở dưới gối của ông lão có một quyển Kinh thánh. Khi cô nhấc quyển sách lên, trong đó rơi ra một tờ giấy, có ghi: “Không phải tôi muốn mọi người ghét tôi. Tôi chỉ không muốn tất cả mọi người sẽ quên tôi. Tôi đã là một đứa trẻ mồ côi và tôi chẳng bao giờ có một người thân.”

Là một đứa trẻ mồ côi từ nhỏ, Becky hiểu rằng người bệnh nhân già đó không phải là một ông lão khó chịu. Chỉ vì không có ai trên thế giới này quan tâm đến ông ấy. Vì ông thấy mọi người đều quên ông ấy, ngay cả khi ông ấy vẫn còn sống. Và tất cả những gì ông lão muốn chỉ là có ai đó nhớ tới ông ấy.

Rơi mất bánh xe

Filed under: Truyện cười con gái — tonyfan @

Mary lần đầu tiên lái xe, đang đi trên đường, cô chợt nghe thấy tiếng lộc cộc dưới xe. Dừng lại, xuống xem cô phát hiện thấy một bánh xe vừa to, vừa nặng ở dưới gầm. Phải nặng nhọc, khổ sở lắm cô mới vần được nó lên xe, cũng vì vậy mà quần áo bẩn thỉu, mặt mũi lấm lem.

– Về đến nhà, ông chồng thấy vậy hốt hoảng: Em làm sao mà trông kinh khủng thế này?

– Một bánh xe long ra, nên em phải bê nó lên chở về.

– Nhưng đây là nắp cống ngầm mà, em không mang trả lại thì công an đến nhà đòi bây giờ.

Tặng

Filed under: Truyện cười con gái — tonyfan @

– Lan: Cậu có hai con chó! Tặng tớ 1 con nhé!
– Mai: Cậu muốn lấy con nào?
– Lan: Con trắng nhé!
– Mai: Ko được! Con trắng tớ rất thích!
– Lan: Vậy thì con đen!
– Mai: Tớ cũng muốn tặng cho cậu nhưng mà mẹ tớ dạy: đừng tặng người khác những gì mà mình ko thích!

« Về Lại Trang TrướcXem Tiếp Trang Sau »

"Dẫu Bạc Vàng Trăm Vạn Lạng,
Cũng Không Bằng Kinh Sử Một Vài Pho."

--- Lê Quý Đôn ---

Việc Học Như Con Thuyền Ngược Nước, Không Tiến Ắt Lùi.

Toàn Hân - Học Chăm Mỗi Ngày.