" Đừng đứng một chỗ rồi sợhãi – Cứ đi sẽ có đường – Never Stop Action "

Giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời

Filed under: Truyện ngắn — tonyfan @

Một chàng trai sắp bước sang tuổi 30 nhưng luôn lo lắng về tương lai của mình . Anh tự hỏi không biết giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời mình đang ở phía trước hay là những năm tháng của anh đã trải qua rồi . Thói quen hàng ngày của anh là đến phòng tập thể dục trước khi đến sở làm . Một buổi sáng, anh ta chú ý đến một ông lão đã lớn tuổi nhưng vẫn giữ được vẻ cường tráng và lạc quan . Anh đến làm quen và hai người trò chuyện với nhau về những kinh nghiệm trong cuộc sống . Cuối cùng chàng trai hỏi: “Đâu là giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời ông ?”. Không chút lưỡng lự, ông lão đáp:

“Khi tôi còn là một đứa bé, tôi được chăm sóc, nuôi dưỡng bởi cha mẹ . Đó là giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời tôi .

Khi đến trường, tôi học được những kiến thức mới mẻ từ thầy cô, bạn bè . Đó là giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời tôi .

Khi tôi nhận được việc làm đầu tiên, được gánh vác trách nhiệm và được trả lương bởi những nỗ lực của mình . Đó là giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời tôi .

Khi tôi gặp vợ tôi, chúng tôi yêu nhau, cùng nhau xây dựng gia đình . Đó là giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời tôi .

Khi tôi là một người cha, nhìn những đứa con của mình lớn lên . Đó là giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời tôi .

Và bây giờ, tôi đã 79 tuổi . Tôi có sức khỏe . Tôi cảm thấy hạnh phúc và tôi đang yêu vợ tôi như lần đầu chúng tôi mới gặp nhau . Đây là giai đoạn đẹp nhất của đời tôi .”

Mỗi giai đoạn của cuộc đời đều là những giai đoạn đẹp nhất nếu chúng biết trân trọng và sống hết mình, đừng để thời gian trôi qua một cách vô ích .

Thanh Sơn

Dịch từ Internet

Điều Không Bình Thường

Filed under: Truyện ngắn — tonyfan @

Larry và Jo Ann là một đôi vợ chồng bình thường. Họ sống trong một ngôi nhà bình thường trên một con phố bình thường. Giống như bao đôi vợ chồng bình thường khác, họ phải vật lộn với cuộc sống để lo cho con cái ăn học nên người.

Ngoài ra, họ còn bình thường về một phương diện khác: họ luôn có những cuộc cãi vặt. Đề tài là những bất đồng trong cuộc sống, và… ai là người có lỗi.

Cho đến một hôm, một sự kiện ngoại lệ đã xảy ra.

– Bà biết đấy, Jo Ann, tôi có những ngăn tủ kỳ diệu. Mỗi lần tôi mở chúng, chúng luôn có sẵn vớ và quần lót – Larry nói – Tôi muốn cảm ơn bà vì đã để mắt đến chúng suốt những năm qua.

Jo Ann nhìn chồng qua đôi kính:

– Ông muốn gì, Larry?

– Chẳng gì cả. Tôi chỉ muốn nói tôi đánh giá cao việc bà đã chăm sóc tôi.

Đây chẳng phải là lần đầu Larry có hành động kỳ lạ nên Jo Ann bỏ ngoài tai, cho đến vài hôm sau…

– Jo Ann, cám ơn bà đã ghi những con số chi phiếu rất đúng tháng này. Trong 16 con số thì bà đã ghi đúng hết 15 con. Quả là một kỷ lục.

Không tin vào những gì đang nghe, Jo Ann ngừng may.

– Larry, ông luôn cằn nhằn tôi về những con số sai, sao bây giờ lại thế?

– Vô lý. Tôi lúc nào cũng muốn bà biết tôi luôn ghi nhận những cố gắng của bà.

Jo Ann lắc đầu và tiếp tục may. “Ông ta làm sao ấy nhỉ?…”, bà tự hỏi.

Dù vậy, ngày hôm sau, khi Jo Ann ghi vào sổ tại cửa hàng tạp hóa của gia đình, bà cẩn thận để viết đúng số chi phiếu. Bà cố không nghĩ đến những điều không bình thường này nhưng thái độ kỳ lạ của Larry cứ tiếp tục.

– Jo Ann, thật là một bữa ăn ngon – ông ta nói trong một bữa tối – Tôi rất biết ơn bà. Trong 15 năm qua bà đã nấu hơn 14.000 bữa ăn cho tôi và lũ trẻ.

Rồi: “Ôi! Jo Ann, ngôi nhà mới ngăn nắp làm sao. Bà hẳn vất vả để giữ chúng luôn như thế…”.

Thậm chí: “Cảm ơn Jo Ann vì đã luôn bên cạnh tôi”.

Jo Ann trở nên lo lắng: “Đâu rồi những lời chê bai, chỉ trích?”.

Nỗi lo có điều gì không ổn xảy ra với chồng càng mạnh mẽ hơn khi Shelly, cô con gái 16 tuổi của bà, cằn nhằn:

– Bố lẩm cẩm rồi mẹ ạ! Bố bảo con xinh lắm với bộ quần áo cũ mèm này! Thật không phải là bố. Có gì xảy ra với bố rồi ấy!

Nhiều tuần trôi qua, Jo Ann trở nên quen thuộc với thái độ kỳ lạ của người bạn đời, và thỉnh thoảng bà cũng đáp trả lại “cảm ơn…”. Bà cảm thấy tự hào về bản thân như đã vượt qua được một chướng ngại vật. Nhưng đến khi một việc bất thường xảy ra thì bà hoàn toàn lúng túng.

– Tôi muốn bà nghỉ tay một chút – Larry nói – Tôi sẽ rửa chén. Nào, hãy bỏ cái chảo đó xuống và lên phòng khách xem tivi!

– (Sau một lúc lâu im lặng) Cảm ơn Larry, cảm ơn…

Bước chân của Jo Ann đột nhiên trở nên nhẹ tênh. Bà cảm thấy tự tin hơn và lần đầu tiên bà nghe mình khe khẽ hát. Câu chuyện sẽ dừng ở đây nếu không có một sự kiện đặc biệt nhất xảy ra. Lần này tác giả là Jo Ann. Một hôm, bà nói:

– Larry, tôi muốn cảm ơn ông vì đã làm việc nuôi sống gia đình suốt những năm qua. Tôi chưa từng nói cho ông biết, nhưng tôi rất biết ơn ông…

Larry đã không bao giờ hé mở lý do khiến ông thay đổi cách cư xử một cách tuyệt vời như thế, dù Jo Ann lục vấn đến đâu. Và điều này đã thành một trong những bí ẩn của cuộc sống, một điều bí ẩn mà tôi rất thích – vì tôi chính là… Jo Ann.

Võ Hoàng Lan

Từ Chicken soup for the soul

Người Đẹp Nhất

Filed under: Truyện ngắn — tonyfan @

Nhân kỷ niệm 10 năm thành lập, một công ty mỹ phẩm nổi tiếng tổ chức cuộc thi: “Người phụ nữ quanh tôi”. Theo đó, người dự thi phải gửi đến những lá thư ngắn nói về người phụ nữ đẹp nhất mà mình đã gặp, đã quen biết và đã cùng sống. Kèm theo là chân dung của người đẹp này. Trong vài tuần lễ, công ty đã nhận được hàng ngàn lá thư gửi về.

Trong số này có một lá thư gây được sự chú ý đặc biệt. Tác giả lá thư là một cậu bé 9 tuổi, sống trong ngôi nhà ở một ngõ cụt của khu xóm ven kênh rạch. Lá thư còn đầy lỗi chính tả, có đoạn viết:

“Người phụ nữ đẹp nhất đó ở cách nhà cháu một dãy phố. Cháu đến thăm bà mỗi ngày. Bà làm cháu cảm thấy mình là một đứa trẻ có giá trị và quan trọng nhất trên đời. Bà cùng chơi cờ với cháu và chăm chú lắng nghe những câu hỏi của cháu. Bà hiểu cháu rất rõ, và khi cháu ra về bà luôn nói to lên là bà rất hãnh diện về cháu.

Bức ảnh đó cho các ngài thấy bà quả là người phụ nữ đẹp nhất. Cháu hy vọng sau này sẽ có một người vợ đẹp như bà”.

Bị hấp dẫn bởi lá thư, ông giám đốc công ty muốn xem ngay hình người phụ nữ đó. Cô thư ký đưa ra tấm hình của một bà cụ tươi cười nhưng đã rụng hết răng! Mái tóc muối tiêu của bà được búi gọn sau gáy, và những nếp nhăn hằn sâu hai bên má dường như lu mờ đi phần nào dưới vẻ lấp lánh của đôi mắt sáng trong xanh đầy tự tin.

Cuối cùng, ông giám đốc mỉm cười:

– Rất tiếc là chúng ta không thể dùng chân dung người phụ nữ này để quảng cáo cho công ty được vì bà chứng tỏ cho mọi người biết: để trở nên người phụ nữ đẹp, chẳng cần đến những mỹ phẩm của công ty chúng ta! Thật tiếc!

Nguyên Vũ Sao Đêm

Theo The love and life

Khách hàng phát triển

Filed under: Truyện cười nghề nghiệp — tonyfan @

Hai anh bạn gặp nhau:

– Chào cậu, thế nào? Cửa hàng của cậu kinh doanh có phát đạt không?

– Đâu có! Khách hàng của tớ cứ ngày càng phát triển, nên làm ăn khó khăn lắm!

– Cậu nói gì lạ vậy? Tưởng khách hàng phát triển thì kinh doanh cũng phát đạt chứ!

– Có gì đâu mà không hiểu! Tớ kinh doanh quần áo trẻ em mà!

Tài nếm rượu

Filed under: Truyện cười nghề nghiệp — tonyfan @

Một tay đệ tử Lưu Linh đứng tựa vào quầy quán bar, khoe khoang có khả năng phân biệt bất kỳ loại rượu nào khi bị bịt mắt.

Nhiều người trong quán cá cược là anh ta sẽ không làm được điều đó.

Anh hầu bàn đưa ra từng loại rượu và lần nào anh ta cũng đoán trúng.

Tức mình, anh bồi mang ra một cốc nước lã. Tay thử rượu uống một ngụm và nhổ toẹt ngay ra, thú nhận:

– Không biết là cái thứ đồ uống quái quỷ gì, nhưng tôi đoán chắc một điểm: sẽ không bán được.

« Về Lại Trang TrướcXem Tiếp Trang Sau »

"Dẫu Bạc Vàng Trăm Vạn Lạng,
Cũng Không Bằng Kinh Sử Một Vài Pho."

--- Lê Quý Đôn ---

Việc Học Như Con Thuyền Ngược Nước, Không Tiến Ắt Lùi.

Toàn Hân - Học Chăm Mỗi Ngày.