" Đừng đứng một chỗ rồi sợhãi – Cứ đi sẽ có đường – Never Stop Action "

Điều tôi muốn biết

Filed under: Truyện ngắn — tonyfan @

Khuyết Danh

Tôi không quan tâm bạn mưu sinh thế nào mà chỉ muốn biết bạn khao khát điều gì và có dám mơ ước đạt được điều mình đang khao khát không?

Tôi không quan tâm bạn bao nhiêu tuổi mà chỉ muốn biết bạn có dám như một kẻ ngốc liều mình vì tình yêu, vì những ước mơ và vì một chuyến phiêu lưu để được tồn tại trong cuộc đời này không?

Tôi không cần biết điều gì mới phù hợp với ước mơ của bạn mà chỉ muốn biết bạn đã dám đối mặt với nỗi đau bị cuộc đời dối trá hay lại khép chặt lòng mình vì e sợ lại một nỗi đau khác?

Tôi muốn biết bạn có dám ngồi lại với nỗi đau của tôi hay của chính bạn; có dám khiêu vũ thật điên cuồng để sự say mê tràn ngập đến tận đầu ngón tay và ngón chân của mình mà không cần phải e dè giữ ý, phải thực tế hay phải luôn nhớ đến những giới hạn của con người?

Tôi không quan tâm câu chuyện bạn kể có thật hay không mà chỉ muốn biết bạn có dám làm thất vọng người khác để thành thật với bản thân mình? Liệu bạn có thể chịu đựng bị kết tội phản bội mà vẫn không phản bội lại chính nhân cách của mình? Liệu bạn sẽ trung thực và vì thế sẽ đáng được tin cậy chứ?

Tôi muốn biết liệu bạn có nhận ra vẻ đẹp dù cho hằng ngày nó chẳng hề xinh đẹp, và liệu bạn có thể quyết định cuộc đời mình mà không cần sự hiện diện của Chúa?

Tôi muốn biết liệu bạn sẽ chịu đựng được thất bại của lẫn bạn và tôi, đứng bên bờ hồ mà hét vang đến tận trời cao là “có”?

Tôi muốn biết liệu bạn có thể thức dậy dù sau đêm dài đau khổ, thất vọng, kiệt sức và rã rời mà làm những gì phải làm cho các con của bạn không?

Tôi không quan tâm bạn là ai hay làm sao đến được đây. Tôi chỉ muốn biết liệu bạn có thể sát cánh cùng tôi trong lửa đỏ và sẽ không chùn bước thoái lui?

Tôi không quan tâm bạn đã học ở đâu, những gì và của ai. Tôi chỉ muốn biết liệu bạn có thể một mình đối diện với bản thân chân thật như người bạn bạn có bên mình trong những giây phút đơn độc?

Điều đó rồi cũng qua đi

Filed under: Truyện ngắn — tonyfan @

Một ngày nọ, vua Salomon bỗng muốn làm bẽ mặt Benaiah, một cần thần thân tín của mình. Vua bèn nói với ông: “Benaiah này, ta muốn ông mang về cho ta một chiếc vòng để đeo trong ngày lễ và ta cho ông sáu tháng để tìm chiếc vòng đó”.

Benaiah trả lời: “Nếu có một thứ gì đó tồn tại trên đời này, thưa đức vua, tôi sẽ tìm thấy nó và mang về cho ngài, nhưng chắc là chiếc vòng ấy phải có gì đặc biệt?”.

Nhà vua đáp: “Nó có những sức mạnh kỳ diệu. Nếu kẻ nào đang vui nhìn vào nó sẽ thấy buồn, và nếu ai đang buồn nhìn vào nó sẽ thấy vui”. Vua Salomon biết rằng sẽ không đời nào có một chiếc vòng như thế tồn tại trên thế gian này, nhưng ông muốn cho người cận thần của mình nếm một chút bẽ bàng.

Mùa xuân trôi qua, mùa hạ đến nhưng Benaiah vẫn chưa có một ý tưởng nào để tìm ra một chiếc vòng như thế.

Vào đêm trước ngày lễ, ông quyết định lang thang đến một trong những nơi nghèo nhất của Jerusalem. Ông đi ngang qua một người bán hàng rong đang bày những món hàng trên một tấm bạt tồi tàn. Benaiah dừng chân lại hỏi: “Có bao giờ ông nghe nói về một chiếc vòng kỳ diệu làm cho người hạnh phúc đeo nó quên đi niềm vui sướng và người đau khổ đeo nó quên đi nỗi buồn không?”. Người bán hàng lấy từ tấm bạt lên một chiếc vòng giản dị có khắc một dòng chữ. Khi Benaiah đọc dòng chữ trên chiếc vòng đó, khuôn mặt ông rạng ngời một nụ cười.

Đêm đó toàn thành phố hân hoan, tưng bừng đón mùa lễ hội. “Nào, ông bạn của ta – vua Salomon hỏi – ông đã tìm thấy điều ta yêu cầu chưa?”. Tất cả cận thần có mặt đều cười lớn và cả chính vua Salomon cũng cười.

Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Benaiah đưa chiếc vòng ra và nói: “Nó đây, thưa đức vua”. Khi vua Salomon đọc dòng chữ, nụ cười biến mất trên khuôn mặt vua. Trên chiếc vòng đó có khắc dòng chữ: “Điều đó rồi cũng qua đi”.

Vào chính giây phút ấy, vua Salomon nhận ra rằng tất thảy những sự khôn ngoan, vương giả và quyền uy của ông đều là phù du, bởi vì một ngày nào đó ông cũng chỉ là cát bụi…

Con gấu bông

Filed under: Truyện ngắn — tonyfan @

Con gấu bông được nhặt từ đống rác ngổn ngang bên đường và được đặt cẩn thận vào chiếc giỏ lát tinh tươm treo bên hông cái xe rác màu cam. Tôi đoán, chị công nhân vệ sinh ấy có con nhỏ và chú gấu bông hình chuột Mickey cũ kỹ kia tôi nay sẽ trở thành một món quà bất ngờ.

Đứa bé hẳn sẽ vui. Nhưng cũng có thể không…

Hồi đó khi còn làm việc ở một nhà hàng tây, mẹ hay đem về cho anh chị em tôi những món đồ lặt vặt như bơ, sữa, bánh, mứt… Tôi ăn một mình, chẳng chia cho mấy đứa hàng xóm, cũng chẳng khoe với đám bạn bè trên lớp. Không phải vì tôi tham lam, ích kỷ.

Chỉ bởi tôi không muốn giải thích vòng vo một hồi để đi đến chỗ phải nói rằng: Tôi có được những món ngon ấy là nhờ mẹ tôi là người rửa chén trong cái bếp tây sang trọng ấy. Sẽ có đứa ganh tỵ, ác miệng mà bảo rằng: “Rồi người ta cho mẹ mày đồ thừa phải không?”. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi, tôi cũng đã cảm thấy tủi thân đến phát khóc. Tôi đâm ra giận mẹ, ghét cả những món mẹ đem về.

Chuyện ấy cách đây hơn chục năm trời. Sao bây giờ vẫn vậy? Vẫn có những người mẹ nghèo như mẹ tôi, và chắc rằng cũng còn những đứa con vô tâm như tôi. Hay tôi chỉ kết luận hồ đồ? Biết đâu, đứa trẻ kia không suy nghĩ nông cạn như tôi ngày ấy? Biết đâu, em sớm hiểu được rằng: mẹ em cũng đau lòng biết mấy khi không thể cho em những gì tốt nhất!

N.T.N.

Cha trong mắt tôi

Filed under: Truyện ngắn — tonyfan @

Từ lúc mẹ mất, năm anh em chúng tôi lớn lên trong sự tận tuỵ chăm chút yêu thương đến mức có phần vụng về của Cha – một người lính chỉ quen răm rắp với điều lệnh điều lệ, với những nguyên tắc chỉn chu quy cũ.

Tất cả chúng tôi đều tôn sùng và thần tượng cha một cách kì lạ. Ở cha là một nghị lực phi thường, là quyết tâm để con “đói ăn chứ đừng đói chữ”, là “đói trong bụng không ai hay, áo rách ở tay người ta thấy”…

Môi trường quân đội với cha là lí tưởng: được anh em quý và cha cũng thương lính như con… Cha sẵn sàng nói thẳng tuột mọi tiêu cực “mắt thấy tai nghe”, nói để phê bình và tự phê bình… Xong đâu đấy cha lại chan hoà yêu thương, không để bụng điều gì. Trước các con, cha luôn là tấm gương về mọi mặt: từ phong cách sống, sự cầu thị, nghiên cứu không mệt mỏi.

Với cha không có gì là không làm được, cha không cho phép mình cũng như các con cha phải đầu hàng trước thất bại khó khăn… Và có lẽ cũng vì thế, trong mắt chúng tôi cha là một người thật giỏi, chúng tôi không bao giờ quen với ý nghĩ cha phải luỵ phiền hay hỏi xin ai bất cứ điều gì. Cha luôn làm chủ cuộc sống, cha chủ động trước mọi tình huống…

Thế rồi, trong một lần tình cờ tôi gặp cha với một hình ảnh thật khác. Mấy hôm trước tôi lúng búng nghe đâu có người bác họ lam lũ dưới quê lên nhờ cha cố xin cho con đi làm ở công ty một người bạn của cha. Bác nói mát sau khi cha bảo nó ít học sợ người ta không nhận: “Người ta làm quan cả họ nhờ, còn chú, trong họ có ai được phất lên đâu. Người làng người ta bảo chú danh hão, chú không thức thời…”. Cha sững sờ nhận hồ sơ mà không nói được gì, mặt đanh lại. Thấy rồi quên đấy, tôi biết cha có xin xỏ ai bao giờ đâu, ngay cả anh chị tôi đi làm cũng phải: “Tự thân vận động. Đời cua cua máy, đời cáy cáy đào”.

Tôi đoán cha nộp đơn để Bác khỏi trách thôi, được hay không thì người ta khắc gọi. Thế mà sau đó, tôi tình cờ vào cơ quan đấy để lấy tin viết bài thực tập. Sau khi trình giấy tờ, anh bảo vệ cười cười: “Cô cứ vào. Riêng gặp mấy ông thanh niên, mấy cụ già ngồi lì ra hành lang mà đợi để được gặp giám đốc, gặp ông quản lý nhân sự… trông tồi tội, đủ để cô viết phóng sự đấy!”…

Hăm hở đi vào, đầu hí hửng với một đề tài vừa ấp ủ… tôi bỗng sững sờ… Trước mắt tôi là Cha, mái tóc rủ xuống, tay cầm tờ báo, ngồi tỳ vào hành lang để “chặn lối” để hy vọng được gặp giám đốc. Trông Cha khổ sở, nhẫn nhục, mắt đọc báo mà tai dỏng lên theo dõi mọi động thái của tiếng kẹt cửa có thể mở lúc nào… Tôi ngơ ngác đau đớn và chực vỡ oà…ào chạy, bỏ lại đằng sau bao ánh mắt ngơ ngác…

Tối đấy, tôi về nhà muộn hơn. Tôi hẫng hụt chới với. Không phải là thần tượng sụp đổ nhưng có một cái gì đấy nghèn nghẹn làm tôi không đủ can đảm nhìn cha. Hoá ra, cuộc sống đời thường đầy những hoán vị bắt buộc người ta nhiều lúc phải khác mình đi một tý. Hôm qua cha tôi có thể lạnh lùng, thét ra lửa giữa răm rắp cả hàng quân… Nhưng hôm nay, vì một câu nói, vì lòng tự trọng mà cũng có thể là nổi day dứt về trách nhiệm…mà một ông đại tá phải ngồi bệt sàn nhà dể ngong ngóng cạnh cầu thiên hạ…

Nhìn Cha lòng tôi trào dâng cảm xúc khó tả. Cha vẫn vui vẻ, vẫn tỏ ra là người lạc quan không chút gợn lòng. Cũng may sáng nay cha đã không nhìn thấy tôi. Cha giấu kín những trớ trêu cha phải gánh chịu để luôn gieo lòng các con những nét đẹp tình người, về nghị lực và ý chí vươn lên với chính mình. Cha là vây – một đời Cha cao cả vô cùng – Cha ơi!…

NGUYỄN THUẬN HUẾ

Món quà sinh nhật

Filed under: Truyện ngắn — tonyfan @

Đây là câu chuyện của một người chị mà tôi rất kính trọng. Chuyện xảy ra đã lâu, nhưng mỗi lần nhớ lại, chị luôn tự dằn vặt mình. Tôi mạn phép chị viết ra câu chuyện này. Tôi hi vọng chị sẽ có những ngày tháng sống vui vẻ và tốt đẹp hơn.

Tốt nghiệp đại học Ngoại ngữ, tôi được phân về dạy ở một trường dành cho người khiếm thị. Thú thật ban đầu tôi không lấy gì làm thích thú và tha thiết với công việc này.

Nhìn lũ bạn cùng lớp đại học, đứa thì làm cho công ty liên doanh nước ngoài, đứa thì được giữ lại trường làm giảng viên, tôi lại cảm thấy xấu hổ với công việc mình đang làm vì quá thua kém bạn bè về cả địa vị và thu nhập.

Chính vì lẽ đó, tôi thờ ơ với tất cả mọi thứ trừ công việc chuyên môn của mình. Đến giờ thì lên lớp, hết giờ thì về nhà. Tôi không chú ý đến đám học sinh trong cái lớp học đặc biệt ấy. Tôi biết rằng, nhiều đứa đặt cho tôi biệt danh là “mặt sắt” nhưng tôi cũng chẳng thèm để tâm. Tôi luôn tìm cơ hội để chuyển sang công việc khác.

Hôm ấy là sinh nhật tôi. Trời mưa tầm tã. Gần hết giờ dạy mà mưa vẫn chưa ngớt. Trong lúc đám học sinh đang cặm cụi làm bài tập, tôi tranh thủ nhắn tin cho bạn trai tới đón. Khi tiếng chuông tan tầm vừa dứt, tôi nhét vội cuốn sách vào túi và ra khỏi lớp học. Phía bên kia đường, bạn trai tôi đang đợi ở quán nước. Tôi rảo bước về phía anh mong sớm được về nhà. Vừa chuẩn bị lên xe, tôi nghe phía cổng trường có tiếng gọi với theo: Cô ơi…!

Tôi nghĩ bụng: “Chắc mình bỏ quên cái gì đấy. Thôi để mai lấy, trời đang mưa thế này…”. Tôi ái ngại và giục anh nổ máy.

Chợt tôi nghe có tiếng động cơ xe máy rú ga vọt qua và tiếng kêu thất thanh. Đứa học trò nằm sóng xoài trên mặt đường. Mưa vẫn rơi tầm tã. Tôi lao xuống. Khi nhìn thấy vết máu loang theo dòng nước trên mặt đường, người tôi mềm nhũn ra. Nước mắt tôi nhòa trong làn mưa. Đứa học trò nằm bất động bên cạnh là hộp quà bị chiếc xe vô tình cán bẹp dí.

Do quá hoảng loạn và bị cảm lạnh do ngấm nước mưa nên mấy ngày sau đó tôi phải nằm viện. Đám tang của đứa học trò xấu số tôi không thể tham dự. Tôi đã khóc thật nhiều và tự dằn vặt bản thân mình thật nhiều. Sự kiện đau buồn đó trở thành nỗi ám ảnh đối với tôi. Sau lần ấy, tôi đã gần gũi và hiểu thêm nhiều về đám học trò kém may mắn của mình.

Bây giờ tôi đã chuyển sang một chỗ làm khác và cũng không còn dạy học nữa. Thế nhưng, chiếc vòng đá – món quà sinh nhật bị cán vỡ đôi và cảm giác ân hận, hối lỗi sẽ còn đeo đẳng tôi đến hết cuộc đời. Nó luôn nhắc tôi hết lòng với những công việc mà mình đang làm. Tôi viết những dòng này mong em tha thứ cho tôi. Cầu cho linh hồn em yên ngủ nơi chín suối.

NGUYỄN TUẤN HẢI

« Về Lại Trang TrướcXem Tiếp Trang Sau »

"Dẫu Bạc Vàng Trăm Vạn Lạng,
Cũng Không Bằng Kinh Sử Một Vài Pho."

--- Lê Quý Đôn ---

Việc Học Như Con Thuyền Ngược Nước, Không Tiến Ắt Lùi.

Toàn Hân - Học Chăm Mỗi Ngày.