" Đừng đứng một chỗ rồi sợhãi – Cứ đi sẽ có đường – Never Stop Action "

Không phải là những con số!

Filed under: Truyện ngắn — tonyfan @

Buổi lao động chính thức đầu tiên của con chính là ngày mẹ là ca trưởng. Cơ duyên đây mà. Con sẽ được làm việc bên mẹ. Ngần ấy năm công tác của mẹ đã truyền lại cho con một ước nguyện được so tài.

Con kiêu hãnh với mọi người về công việc của mẹ. Mẹ là người đầu tiên đón chào những hài nhi ra đời. Mẹ cũng thường căng thẳng mỗi khi cùng những người khác đấu tranh với tử thần để níu về những hơi thở cho một cuộc sống. Những ca trực của mẹ phân đều cho các khoa bệnh. Mẹ là điều dưỡng.

Mẹ chỉ kịp nhìn con tinh tươm trong bộ đồng phục mới rồi vội vã với phiên giao ca sớm, để con tự làm quen với mọi người. Ai cũng nói con có vẻ lanh lợi, nên để con bắt đầu công việc với ca trưởng, là mẹ. Cho quen cách, cho dạn dĩ…

Thăm bệnh, theo bác sĩ đi hội chẩn, xem hồ sơ bệnh án, thay dịch truyền, chích thuốc, phát thuốc… mẹ vui vẻ gọi chuẩn xác tên từng bệnh nhân. Những phòng bệnh ăm ắp người. Buổi sáng trôi tuột qua, con bắt đầu thấm mệt.

Đầu ca chiều, mẹ giao con cho chị Hoà. Lại rảo quanh với công việc như ban sáng. Hình như con đã quên ước muốn được so tài đảm đang, nhanh nhạy của mình với mẹ. Chỉ còn công việc phải hoàn tất. Những bệnh nhân í ới gọi, hỏi… Chị Hoà nghiêm mặt, nhấm nhẳng trả lời vài người. Chị gọi tên bệnh nhân theo số giường. Con cũng bắt chước, cho nhanh.

Mẹ rảo ngang, gọi con về phòng trực. Chắc mẹ biết con đã bắt đầu mệt. Đưa cho con ca nước lạnh, mẹ hỏi: “Hồi nãy con xưng hô thế nào với bệnh nhân?”. “Con gọi số giường. Khỏi phải nhìn bệnh án, đọc nguyên tên!”. Mẹ nghiêm nghị nhìn thẳng mặt con: “Con sai rồi! Làm nghề này, con sẽ rất dễ quên mất người trước mặt mình là con người. Con sẽ chỉ thấy những cỗ máy trục trặc cần sửa chữa. Con sẽ tự coi mình là một người thợ sửa chữa. Nếu con cứ dán lên họ một con số, con sẽ quên mất mình là người đang san sẻ những khổ cực của người bệnh. Con sẽ quên chào, quên cười, quên…”.

Tôi mím môi, cho những xúc cảm khỏi trào ra thành nước mắt. Bài học đầu tiên về nghề nghiệp không còn là một lời thề trang trọng của y sinh, mà là cuộc chuyển trao kinh nghiệm, nhân bản.

Bây giờ thì tôi đã len lỏi thành thục qua những chỗ trống giữa các giường bệnh, tập mỉm cười và nhớ những cái tên. Dù chỉ có thể gọi một lần, tôi cũng ráng nhớ…

Tôi cũng không còn nghĩ tới ước nguyện so tài với mẹ nữa. Mẹ với tôi là đồng nghiệp tốt mà…

HOÀI SƠN

Cái chân giả

Filed under: Truyện ngắn — tonyfan @

Mười lăm năm, cái chân giả không rời tôi; nó đã trở thành một phần của thân thể của tôi. Nó gãy. Tôi mang đi sửa, thấy người ta lấy búa đóng “binh binh”, chợt đau nhói cái chân bại liệt hàng chục năm nay không cảm giác.

Lấy điện thoại nhắn cho em: “Anh bị gãy chân”. Em hốt hoảng: “Đang ở bệnh viện nào em vào thăm”. Tôi phì cười: “Gãy cái chân giả”. Em vừa giận vừa tức cười. Tôi thấy yêu em hơn bao giờ hết, thì ra với em, tôi chưa bao giờ là người khuyết tật.

Bạn tin không? Cái chân giả, nếu có tình yêu thì cũng là một cái chân thật.

PHAN MẠNH TÂN

CON GÁI, CON TRAI VÀ CON NGỰA TRẮNG

Filed under: Truyện ngắn — tonyfan @

Có một chàng trai tên Roger quen một cô gái tên Elaine. Chàng trai mời cô gái đi xem phim, cô đồng ý, và họ cùng đi rất vui vẻ. Rồi một lần chàng trai mời cô gái đi ăn tối, và một lần nữa họ lại cùng đi rất vui vẻ. Họ gặp nhau khá thường xuyên, và chẵng bao lâu sau thì họ luôn đi cùng nhau.

Thế rồi một buổi tối, khi Roger lái xe chở Elaine về nhà, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu Elaine. Và, ko suy nghĩ lâu lắm, cô nói: “Anh có nhận ra rằng, đến tối nay thì chúng ta đã quen nhau được đúng sáu tháng ko?”

Sự im lặng kéo dài trong xe ô tô.

Ðối với Elaine, sự im lặng quả là đáng sợ. Cô nghĩ: “Trời, có lẽ mình nói thế làm phiền anh ấy.Có thể anh ấy đang sợ ràng buộc; anh ấy nghĩ mình đang cố trói buộc anh ấy, mà anh ấy ko muốn thế”.

Roger nghĩ: “Trời, sáu tháng!”.

Elaine nghĩ: “Nhưng bản thân mình cũng ko biết là mình nói thế để làm gì. Mình đang muốn tự do cơ mà. Như thế này chẳng tốt hay sao?Mình đã biết rõ anh ấy đâu nào?!”.

Roger nghĩ: “Thế tức là… xem nào… Mình quen cô ấy từ tháng hai, đó chính là khi mình mới mua cái ôtô này. Thế tức là… để mình xem công -tơ-mét cái đã… Chà!Mình đã quá hạn để đi thay dầu rồi!”

Elaine nghĩ: “Anh ấy đang buồn kìa!Mình thấy rõ mà! Hay là mình sai? Có thể anh ấy tế nhị và hơi nhút nhát? Ðúng rồi! Ðó là lý do anh ấy ngại nói ra những lời hoa mỹ chăng?! Chắc anh ấy sợ mình từ chối!”.

Roger nghĩ: “Và mình cũng phải bảo bọn họ xem xét lại bộ truyền lực của xe nữa! Mình chẳng thèm quan tâm những kẻ ngốc nghếch ở chỗ bán xe nói gì. Thế nào họ cũng đổ tại thời tiết lạnh cho mà xem. Thời tiết lạnh cái gì chứ?Thế mà mình đã trả cho những kẻ ăn cướp ấy cả nghìn dollar!”

Elaine nghĩ: “Anh ấy đang giận.Mình ko trách anh ấy. Nếu là anh ấy thì mình cũng giận ấy chứ!Lỗi tại mình,tự nhiên làm anh ấy khó xử!”

Roger nghĩ: “Thế nào họ cũng nói là chỉ bảo hành ba tháng thôi cho mà xem! Ðồ đáng ghét!”

Elaine nghĩ: “Có thể mình cứ hay lý tưởng hóa, cứ chờ một chàng hoàng tử cưỡi trên con ngựa trắng cơ, trong khi mình lại quen biết một người hoàn hảo như anh ấy, người mà mình thực sự tin tưởng đợc. Chắc anh ấy đang lúng túng vì một kẻ cứ tự đề cao, một con bé học trung học mà còn hay mơ mộng viển vông như mình!

Roger nghĩ: “Bảo hành à?Bọn họ cần bảo hành chứ gì?Rồi mình sẽ nói cho họ biết thế nào là bảo hành!”

– Roger! – Bỗng Elaine nói to.

– Gì cơ? – Roger giật mình.

– Anh đừng tự hành hạ mình nữa! – Elaine nói,bắt đầu rơm rớm nớc mắt – Có lẽ em ko nên… Trời ơi, em cảm thấy… (Elaine khóc òa lên)

– Gì cơ? – Roger ngạc nhiên.

– Em thật ngốc – Elaine sụt sịt – Em muốn nói là, em biết ko có chàng hoàng tử nào, cũng ko có con ngựa trắng nào…

– Ko có ngựa? – Roger ngạc nhiên.

– Anh nghĩ em thật ngu ngốc, đúng ko? – Elaine hỏi.

– Ko! – Roger đáp, rất hãnh diện vì cuối cùng cũng có cơ hội tìm được câu trả lời đúng.

– Chỉ là vì… em… cần có thời gian… -Elaine vẫn sụt sịt.

Roger ngừng lại trong mời lăm giây, cố nghĩ thật nhanh để tìm một câu trả lời “an toàn” cho Elaine khỏi khóc. Cuối cùng, Roger tìm đợc một câu trả lời mà anh ta nghĩ hợp lý.

– Ðúng! – Roger nói.

Elaine cực kì xúc động kêu lên:

– Ôi, Roger, anh thực sự cảm thấy thế nào?

– Như thế nào? – Roger hỏi.

– Về thời gian ấy!

– Ơ, đúng!

Elaine nhìn thẳng vào Roger, làm Roger cực kì lo lắng về việc Elaine sẽ nói gì tiếp nữa, đặc biệt là nếu như chuyện đó có liên quan đến con ngựa trắng. Cuối cùng, Elaine nói:

– Cảm ơn Roger!

– Ơ, cảm ơn! – Roger cũng nói.

Roger chở Elaine về nhà cô. Elaine rất xúc động và khóc suốt.

Còn khi Roger về nhà mình, anh ta đi tìm một miếng bánh mì, bật tivi, và ngay lập tức chìm đắm vào trận bóng giữa hai câu lạc bộ Anh mà anh ta chưa hề biết tên. Roger cũng nhận thấy có chuyện gì hơi to lớn vừa xảy ra, nhưng anh ta lại ko chắc chắn là chuyện gì, nên anh ta nghĩ tốt hơn hết là chẳng cần nghĩ về nó nữa.

Hôm sau, Elaine gọi điện cho cô bạn thân nhất. Họ nói về tình trạng của Elaine trong suốt sáu tiếng, phân tích từng chi tiết, từng từ, từng biểu hiện một. Họ nói về đề tài đó trong nhiều ngày, có thể là nhiều tuần, nhưng vẫn chẳng bao giờ rút ra một kết luận nào cả, mà cũng chẳng thấy nhàm chán gì hết!

Trong khi đó, Roger, một lần đang chơi bóng đá với một anh bạn, là ngời đã giới thiệu Elaine cho Roger, đã dừng lại và hỏi anh bạn kia:

– Này có phải Elaine đã từng có một con ngựa trắng ko?

Và đó là sự khác nhau giữa con trai và con gái! Con trai là những kẻ cực kì đơn giản!

Chuyện người thương binh

Filed under: Truyện ngắn — tonyfan @

Khuyết Danh

Ð ây là một câu chuyện thật đau lòng xẩy ra trong cuộc chiến tranh Việt Nam.

Chuyện kể về một người lính trẻ Hoa Kỳ trở về nhà sau khi tham chiến tại Việt Nam. Từ thành phố San Francisco người lính trẻ gọi điện thoại về nhà cha mẹ. “Cha mẹ ơi, con đang trở về nhà, nhưng con có một điều xin cha mẹ. Con có đem theo một người bạn thân.”

“Ðược”, cha mẹ người lính trẻ trả lời bên kia đầu giây điện thoại, “Cha mẹ thích nó đi cùng con về đây và muốn được gặp nó.”

“Nhưng có một điều con muốn thưa với cha mẹ,” người con nói tiếp, “bạn con bị thương tích trầm trọng trong lúc giao chiến. Nó dẫm phải mìn, mất một cánh tay và một chân. Nó không có nơi nào để ở, và con muốn nó về ở chung với gia đình ta.”

“Con ơi! cha mẹ rất tiếc khi nghe điều đó. Chúng ta có thể giúp nó tìm một nơi nào đó cho nó ở.”

“Không, con muốn nó về ở với con, với gia đình ta.”

“Con,” người cha nói, con không biết con đang nói cái gì. Một người tàn tật sống với gia đình chúng ta, sẽ trở thành gánh nặng cho gia đình. Chúng ta có một đời sống riêng, và chúng ta không thể để việc đó ảnh hưởng đến đời sống chúng ta. Cha mẹ nghĩ rằng con nên về nhà và quên đi người bạn này. Bạn của con sẽ có thể tự tìm cuộc sống cho chính nó.”

Nghe đến đây người con chết lặng người, không thể nào nói thêm được điều gì nữa và cúp máy điện thoại. Người cha không còn nghe thấy gì nữa.

Vài ngày sau đó, cha mẹ người lính trẻ nhận được điện thoại từ sở cảnh sát San Francisco báo tin người con của họ đã chết sau khi rơi từ trên lầu một cao ốc. Cảnh sát tin là nạn nhân đã tự tử. Cha mẹ người con đau khổ đáp máy bay đến San Fransisco, vào thẳng nhà quàng thành phố nhận diện xác con. Họ xác nhận nạn nhân chính là đứa con trai yêu quý của họ, mà họ mới nói chuyện với nó vài ngày trước đây. Nhưng đau đớn thay, họ đã khám phá ra một điều mà họ đã không biết, đứa con trai của họ chỉ có một chân và một cánh tay!!

Dưới đây là lời bàn của người kể lại chuyện này:

Cha mẹ người lính trẻ trên đây cũng giống như số đông chúng ta. Chúng ta chỉ thích yêu những người đẹp đẽ, khỏe mạnh, cơ thể lành lặn hay những cái gì vui thích chung quanh chúng ta. Chúng ta không thích những người có thể gây rắc rối và phiền phức đến chúng ta. Chúng ta thích xa lánh những người bệnh hoạn, ốm đau, tật nguyền, ngu xi, đần độn. Cảm ơn đến những người không có tâm như vậy. Có những người mở rộng vòng tay thương yêu đón nhận chúng ta vào gia đình họ, không điều kiện, không màng đến hậu quả có thể xảy ra sau đó. Ðêm nay, trước khi đi ngủ, hãy nguyện cầu cho chúng ta có khả năng chấp nhận những hoàn cảnh tương tự, và giúp chúng ta thấu hiểu những người khác biệt hoàn cảnh với chúng ta…

Dưới đây là lời bàn của Ban Biên Tập:

Theo tinh thần đức Phật dạy về “vô duyên từ”, nếu như người cha trong câu chuyện trên xem người bạn của con trai mình như con mình, mà đưa vòng tay ra đón nhận, thì sẽ không đưa đến cái chết thảm khốc cho người con.

Ðối với đạo Phật, cái chính là tinh thần từ bi bình đẳng. Từ bi bình đẳng là một trong những đặc điểm nổi bật và quan trọng nhất trong Phật Giáo. Theo tinh thần này thì tất cả mọi chúng sinh hữu tình đều bình đẳng, đều có giác tánh, và sẽ thành Phật trong tương lai . Quả vậy, người Phật tử phải có tâm từ bi bình đẳng với mọi loài chúng sinh hữu tình, xem chúng như là chính mình, như là cha mẹ anh em thân bằng quyến thuộc của mình, không nên có bất luận sự phân biệt kỳ thị nào, không thấy có sự khác biệt giữa mình và chúng sinh khác, dầu đó là một con vật hay một người câm điếc, hoặc một kẻ tàn tật xấu số. Người Phật tử không có kẻ thù nghịch hay kẻ xa lạ, không có người thân và kẻ sơ. Do vậy trong bất cứ hoàn cảnh nào, đối với bất cứ ai, bất cứ con vật gì bị khó khăn hoạn nạn, chúng ta vẫn luôn luôn giúp chúng, gần chúng để chia vui bớt khổ, để san sẻ tình thương.

Chuyện Bụt…..

Filed under: Truyện ngắn — tonyfan @

Hài Âu

Ngày xửa, ngày xưa… có một chú bé mồ côi cha mẹ. Ban ngày chú phải vào rừng đốn củi mang ra chợ đổi gạo. Đêm xuống thì cặm cụi bên chiếc máy tính second-hand, dùi mài kinh sử, chờ đến khoa thi. Chiếc máy tính này dù hư lên, hư xuống nhưng là di sản cha mẹ để lại nên chú quý lắm. Ngặt nỗi chú không có máy in. Mỗi khi cần in tài liệu, chú phải chép file vào đĩa mềm rồi mang ra kinh thành thuê dịch vụ in giùm, vừa tốn kém, vừa mất thì giờ, chưa kể phải bỏ dở chuyện kiếm củi đổi gạo.

Một hôm, dù đang cần in gấp tài liệu để học thi, nhưng vì nhà hết gạo, chú đành vác búa vào rừng đốn củi. Vừa đốn, vừa nghĩ tới hoàn cảnh của mình, tủi thân, chú bật khóc… Thế rồi một ông lão hiền lành hiện ra, ân cần thăm hỏi:

– Vì sao con khóc?

– Con buồn vì nghèo túng, thiếu thốn đủ thứ. Chỉ một chiếc máy in mà dành dụm mãi cũng không sắm được. Người ta đã đại hạ giá, nhưng vẫn còn gần một trăm đô một cái, con mua không nổi…

– Đừng buồn, ta sẽ giúp. Con sẽ có máy in, thậm chí là máy in màu. Hãy nhắm mắt lại… Được rồi, bây giờ hãy mở mắt ra!

… Và chú bé thấy bên cạnh mình là một chiếc máy in phun màu. Ngẫm nghĩ một lúc, chú hỏi ông lão nhân hậu:

– Ông tốt quá. Ông có phải là bụt không?

– Tất nhiên! Hãy mang máy in về mà dùng nhưng đây không phải quà tặng. Ta chỉ bán máy in với giá rẻ, 50 đô. Con cũng không cần phải trả tiền liền. Mỗi ngày con chỉ cần góp cho ta một ít củi để trừ tiền mua máy. Con thấy sao?

– Dạ, con đồng ý. Cám ơn bụt.

Từ đó, chú bé tiều phu có một chiếc máy in để dùng, chú vui lắm dù phải làm lụng vất vả hơn để có thêm củi giao cho bụt. Vì giá máy in chẳng đáng là bao nên chỉ sau một thời gian ngắn, chú đã trả xong nợ. Thế rồi vừa lúc ấy, máy in hết mực! Giữa lúc chú bé tiều phu rầu rĩ thì bụt lại hiện ra. Ông hỏi:

– Sao con lại buồn?

– Thưa bụt, máy con hết mực.

– Đừng lo, mực đây…

Bụt đưa ra một hộp mực màu. Nhận mực, chú bé rụt rè hỏi thăm:

– Thưa bụt, hộp mực bao nhiêu tiền ạ?

– Chỉ có… 30 đô. Con không cần trả liền mà góp củi trả dần cũng được.

Lần này, chú bé không vui nữa vì giá hộp mực tới 30 đô, trong khi giá máy in chỉ 50 đô. Tuy giá mực quá mắc nhưng chú không thể không mua vì muốn in không thể không có mực. Chú tự nhủ: Dù sao thì cũng đỡ, vì không phải trả tiền liền…

Được ít lâu, máy in lại hết mực, bụt lại hiện ra và chú bé lại góp củi trừ nợ. Sau này do in giấy thường, văn bản không đẹp nên chú phải mua trả góp cả giấy in. Mãi rồi cũng tới lúc chú bé tiều phu công thành, danh toại. Ngày chú vinh quy, bái tổ, bụt hiện ra chúc mừng. Chú lễ phép tâm sự:

– Cám ơn sự giúp đỡ của bụt, nhưng thưa thiệt với bụt là con vẫn ấm ức vì đã tốn quá nhiều tiền cho mực, giấy…

Bụt mỉm cười trả lời:

– Nếu không như thế thì làm sao con có máy in? Ngoài nghề làm… bụt, ta còn là một đại lý cho nhà sản xuất máy in và mực in. Nhờ con mà ta có thêm một khách hàng…

Các bạn thân mến, câu chuyện cổ tích đến đây là hết… Bài học mà chúng ta rút ra từ câu chuyện này là:

– Nhìn chung bụt là tốt, nhưng ngoài việc tốt với chúng ta, bụt còn phải tốt với chính bụt nữa.

– Khi quyết định đầu tư, có nhiều phương án để lựa chọn. Có phương án ít tiền, nhưng chỉ tốn một lần. Có phương án tốn ít tiền, nhưng phải chi nhiều lần. Do vậy cần phải tính thật kỹ về giá thành tổng thể (TCO: Total Cost Ownership) để chọn phương án thích hợp nhất với mình.

« Về Lại Trang TrướcXem Tiếp Trang Sau »

"Dẫu Bạc Vàng Trăm Vạn Lạng,
Cũng Không Bằng Kinh Sử Một Vài Pho."

--- Lê Quý Đôn ---

Việc Học Như Con Thuyền Ngược Nước, Không Tiến Ắt Lùi.

Toàn Hân - Học Chăm Mỗi Ngày.